Một người quen vừa mới qua đời.
Ông bị bệnh ung thư. Mấy hôm trước khi chết, ông dặn dò con cháu
làm tang lễ cho ông càng đơn giản càng tốt, khỏi cúng kiến tụng niệm gì cả.
Vì thế nhà quàn sửa soạn một đám tang không mang màu sắc tôn giáo
nào hết, như lời ông dặn. Thi hài ông được tắm rửa sạch sẻ, mặc một bộ quần áo
ông thường dùng hàng ngày lúc còn sống, và tẩn liệm vào một quan tài giản dị
nhưng trang trọng.
Trước khi đóng nắp quan tài, có một người quen thân với gia đình
đến thăm. Bà nói nhỏ với mấy người con của ông rằng xưa nay ông không hay đi
chùa chiềng cúng lạy Phật thì bà e rằng linh hồn ông không biết đường siêu
thoát và sẽ sa vào cõi u tối. Bà nói bà sẽ giúp đỡ về việc nầy nếu muốn. Một
người con thường ngày hay đi chùa lạy Phật bằng lòng ngay. Không bao lâu mấy
người con kia cũng xiêu lòng.
Bà gọi một cú điện thoại. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, một thầy
tăng đến. Nói chuyện với tang gia, Thầy cho biết ông chết nhằm giờ trùng, cần
phải cẩn thận nếu không chẳng những ông không bao giờ siêu thoát mà còn kéo
theo thân nhân với ông. Thầy hứa sẽ giúp đỡ bằng cách tụng đủ các bộ kinh và
trì các bài chú cần thiết cho trường hợp nầy. Thầy kể ra một danh sách khá dài
các bộ kinh và bài chú trên.
Thầy nhìn vào quan tài, vẫn chưa đóng nắp, nói thêm là thi hài ông
hiện không có trang phục thích hợp. Điều tối cần thiết khi người chết giờ trùng
là quần áo liệm phải đúng phép, nếu không hậu quả sẽ khó lường. Mấy người con
nhìn nhau lo lắng và bối rối.
Thầy cho biết thầy có mang đồ tẩn liệm cần thiết cho ông. Thầy
nghiêng mắt khẻ về hướng chiếc va-li nhỏ thầy mang theo.
Mấy người con lại nhìn nhau lo lắng và bối rối. Sau đó họ đồng ý
để thầy giúp đỡ. Họ đã lo sợ cha họ sẽ không được siêu thoát. Bây giờ họ còn lo
sợ hơn nữa về việc gia đình sẽ gặp đại nạn. Họ nghe đồn nhiều về việc “chết giờ
trùng”. Dù gì thầy tu hành lâu năm chắc cũng hiểu biết về vấn đề nầy hơn họ.
Dưới sự chỉ huy của thầy, nhà quàn lấy xác ông ra khỏi quan tài,
lột quần áo đang mặc cho ông ra để thay vào bằng bộ đồ vải nâu mà thầy đem lại.
Thầy đưa thêm một tấm gấm đỏ có vẽ nhiều dòng chữ ngoằn ngoèo màu đen dọc theo
bốn mép để đắp lên người ông. Thầy dặn phải đắp lên kín hết chung quanh không
được để phần nào của thi thể lòi ra hết. Khi nắp quan tài đóng lại, thầy cầm
một cây nhang “khoán” vòng trên mỗi cây đinh rất cẫn thận. Thầy nói Thầy đã ếm
kỹ rồi, ông không thể nào về kéo ai trong gia đình đi theo ông cả.
Sau đám ma, mấy người con “tạ lễ” Thầy với một phong bì dầy để đền
công thầy đã bỏ nhiều thời gian ra giúp đỡ họ. Cầm phong bì trong tay, Thầy nhẹ
nhàng nhắc về quần áo và vật liệu tẩn liệm Thầy đã mang đến. Thầy nói “gấm
Thượng Hải cao cấp, đồ nhập hẳn hòi, tự tay thầy gia ấn nên rất linh thiêng”.
Mấy người con đưa cho Thầy một phong bì nữa, dầy như phong bì thứ
nhất.