Bác là một dược sĩ có nhà thuốc tây khá giả. Vợ chồng bác cũng là
Phật tử chuyên cần đã lâu năm.
Bác xích mích với chùa. Thầy trụ trì nắm trọn vẹn quyền hành trong
tay. Bác bất mãn nên “ly khai”.
Bác mua đất cất lên một ngôi thiền viện. Bác biết bác không thể
cất chùa được vì bác không phải là một thầy tăng. Hơn nữa, bác muốn làm một cái
gì khác hơn là thầy trụ trì ở chùa cũ.
Bác kêu gọi một số bạn hữu đến cùng vợ chồng bác tu tập thiền
chung với nhau.
Tập thiền nói chung chỉ có ngồi thiền và giảng chuyện thiền chớ
không cúng tụng. Thiền viện cũng có một chánh điện, giữa chánh điện cũng có một
pho tượng phật lớn khoảng bằng người thật.
Không bao lâu sau, những bạn hữu của bác có hôm đến có hôm không.
Thiền viện không cúng tụng nên khách đến thăm một vài lần rồi không trở lại
nữa. Ngồi thiền và giảng chuyện thiền không thôi thì rất dễ chán. Không có tụng
kinh hay cầu nguyện gì hết thì nhiều người cảm thấy thiền viện thiếu thốn một
cái gì đó.
Bác tuy không cần tiền cúng dường của khách nhưng thiền viện vắng
vẻ không ai lai vảng nhiều thì bác cũng buồn. Chỉ có bao nhiêu câu chuyện thiền
bác đã giảng đến giảng lui cho những bạn bè và người quen biết nghe nhiều lần
rồi. Bác cần có nhiều khuôn mặt mới.
Bác về Việt Nam quy y với một hòa thượng nổi tiếng.
Một tháng sau bác trở về, đầu cạo trọc bóng, áo màu nâu sậm. Một
ngày nọ không bao lâu sau, người ta thấy bác mặc áo cà sa vàng ngồi thuyết pháp
cho khách đến thăm thiền viện. Tuy tên vẫn là “Thiền Viện” nhưng bác sửa đổi
hẳn cách điều hành và lễ nghi cúng tụng. Vợ bác cũng cạo đầu mặc áo tu thường
trực.
Vợ bác thỉnh một ngôi tượng phật cao hơn 3m từ Đài Loan về để thay
thế ngôi tượng phật cũ ở chính điện.
Bác bắt đầu cúng tụng cho đám ma, đám cầu siêu, v.v. Bác dựng ra
một chỗ để khách gởi các hủ xương cốt của thân nhân sau khi hỏa táng “để họ
nghe kinh”.
Thiền đường dần dần trở thành đông đúc và phát đạt.