Có những người có thể tả lại với từng chi tiết rõ ràng tỉ mỉ về Thiên Chúa sẽ trở lại xét xử nhân loại như thế nào, về đời sống ở thiên đường, về cực hình ở hỏa ngục.
Tôi hỏi từ đâu mà những người đó có cái kiến thức đó thì họ nói rằng cha mẹ họ, hay cha xứ họ kể cho họ nghe điều đó. Và lý do đó đủ để cho họ tin tưởng hoàn toàn đó là sự thật để họ sống cả cuộc sống còn lại trên cõi đời nầy của họ dựa vào những câu chuyện kể đó. Và đủ để chính họ có thể đi truyền dạy lại người khác những câu chuyện nầy giống như họ đã từng có kinh nghiệm bản thân.
Tôi không có cái kiến thức đó. Tôi không thấy vì lý do gì mà cha mẹ người đó hay linh mục tu sĩ nào có thể có cái kiến thức đó nếu họ cũng là những con người “bình thường” giống như tôi.
Tôi không hiểu có phải vì nhu cầu “muốn tin” và “cần tin” làm cho người ta trở thành dễ tin một cách khác thường như vậy?
Một sự kiện rất rõ ràng và không ai chối cãi được là tất cả những “lời dạy của Chúa Trời" mà tất cả tín đồ Thiên Chúa giáo biết được trên đời nầy chỉ hoàn toàn từ miệng của con người hay từ kinh sách ấn hành bởi con người.
Điều tôi không hiểu được là tại sao không có tín đồ nào thắc mắc về việc chính họ chưa bao giờ nghe những lời đó từ miệng của Chúa Trời?