Lời Tự Thú
Tôi yêu những hình ảnh quê hương của bàn thờ ông thiên trước sân mỗi nhà trong xóm quê, của bà mẹ già lụm cụm thắp hương khấn vái tổ tiên trong đêm giao thừa, của lễ hội đình nhộn nhịp với nhang đèn tượng mã rực rỡ.
Tôi yêu những mẩu chuyện mộc mạc của bà lão cúng ông địa nãi chuối khi tìm ra bầy gà tưởng đã đi lạc mất, của anh tài xế đốt giấy tiền vàng bạc cho cô hồn trước đầu xe mỗi sáng để đừng gặp tai nạn, của bác ngư phủ không cho vợ đặt chân lên thuyền khi đang trong kỳ kinh nguyệt vì sợ xui xẻo.
Tôi hiểu được khi một người mắc bệnh ung thư ở giai đoạn cuối cùng thì không có gì cần thiết và quan trọng hơn lời hứa hẹn rằng cái chết sắp đến với họ thật ra chỉ là giai đoạn chuyển tiếp vì rồi họ sẽ tiếp tục hiện hữu ở một cõi thế giới nào khác toàn vẹn và vĩnh cửu.
Tôi biết rằng đối với một người mẹ đang bồng trên tay đứa con vừa chết, chỉ có niềm tin rằng đứa con nầy vẫn còn tồn tại đâu đó và bà rồi sẽ có dịp gặp lại nó một ngày trong tương lai mới có thể xoa dịu phần nào được sự đau đớn tột cùng của bà.
Tôi thông cảm rằng những người đang sống cuộc đời bần hàn, khốn khổ có thể cảm thấy an ủi ít nhiều khi tin rằng Thượng đế toàn năng từ bi của họ vì lý do huyền bí gì đó đã sắp đặt cho cuộc đời họ như vậy (nếu họ là một tín đồ Thiên Chúa giáo), hoặc vì kiếp trước họ đã làm nhiều điều tội lỗi nên kiếp nầy họ đành phải trả cho hết nghiệp dữ đó (nếu họ là một tín đồ Phật giáo).
Tôi nhìn thấy được giá trị và sự quan trọng của các niềm tin trên. Tôi hiểu rằng đây là một loại thuốc an thần cần thiết để giúp những người nầy đối phó với các nỗi sợ hãi, khổ đau, mất mát trong đời sống họ.
Tuy vậy, ở một mức độ tri thức khác tôi không có kiên nhẫn với những người quảng bá và duy trì các điều tệ hại và tai hại xảy ra trong tín ngưỡng nói chung và nhất là trong các tổ chức tôn giáo nói riêng.
Tôi biết rằng những bài viết của tôi sẽ làm nhiều người phẩn nộ vì họ cho rằng tôi xúc phạm đến các niềm tin thiêng liêng của họ. Đây có lẽ là điều làm tôi băn khoăn và áy náy nhất mỗi lần viết ra một câu chữ hay đăng lên một bài nào. Tuy nhiên, tôi hy vọng là những người nầy sẽ dần dà nhận hiểu ra được đây chỉ là một điều bất đắc dĩ mà tôi phải làm; không ai muốn bỏ công sức và thời giờ ra để cố ý gây hiềm khích và tự chuốc phiền hà vào mình. Tôi nghĩ những người nầy cần phải nhận biết rằng liều thuốc an thần của họ có nhiều phản ứng phụ và các phản ứng phụ nầy đang gây ra những ảnh hưởng xấu lên thế giới của tôi, cũng như của họ.
Tôi đã rất nhiều lần đắn đo không biết những bài viết của tôi sẽ đem lại những ích lợi và những tai hại gì đến người đọc; và các ích lợi đó có đáng kể bao nhiêu so với các tai hại, nếu có.
Tôi cũng rất nhiều lần lo nghĩ không biết tôi có thật sự tiên đoán được những ảnh hưởng thất lợi trong việc giao tế và công ăn việc làm của tôi vì đã công khai nói lên những tư tưởng nầy hay không.
Tôi đã đăng nhiều bài viết với dạng tiêu đề nầy ở các trang diễn đàn trên mạng, không phải để mong mỏi tìm ra người đồng ý với quan điểm của tôi mà chỉ hy vọng có được vài cuộc tranh luận trao đổi triết lý với tối thiểu đôi chút tính cách trí thức và văn minh. Cho đến nay tiếc thay những dịp đó xảy ra quá ít ỏi.
Điều ấy tuy vậy không khác mấy với những gì tôi đã dự đoán.
Tôi hiểu rằng một cây nến không thể nào là đối thủ của bóng tối. Tôi hiểu rằng một ngàn cây nến cũng không thể nào là đối thủ của bóng tối. Một căn phòng tối cần phải có một cánh cửa ăn thông với ánh sáng bên ngoài. Tuy vậy nếu phần lớn những người sống trong phòng sợ chói mắt và nguyền rủa ánh sáng thì việc mở cửa ra chỉ là một ảo tưởng.
Có những người trước đây đã thắp lên các ngọn nến của họ trong căn phòng tối nầy. Sau khi cân nhắc tôi đã quyết định sẽ cố thắp lên ngọn nến của tôi ở đây. Ít ra là cho chính tôi.
Cập nhật: 6/2013