Tôi muốn thú thật một chuyện.
Nhiều lần tôi tự hỏi “Tôi có thật sự muốn làm việc nầy hay không?” “Việc nầy” là việc nói về Thiên Chúa giáo như tôi đã và đang làm gần đây. Không phải là tôi có nghi vấn trong cách nhìn của tôi về Thiên Chúa giáo, tôi chỉ lo nghĩ về những người bạn thân có đạo của tôi.
Phần lớn các bạn tôi không hề biết quan điểm của tôi về Thiên Chúa giáo (lý do giản dị là vì tôi không dám cho họ biết). Một vài người biết về quan điểm nầy đã ngưng không còn là bạn của tôi nữa, đây là một điều đáng buồn. Một số rất ít người tuy biết nhưng vẫn cứ chấp nhận sự khác biệt trong lãnh vực triết lý nầy và tiếp tục làm bạn với tôi, tôi trân trọng biết ơn sự khoan dung và kiên nhẫn của họ (cũng như tình bạn của họ đối với tôi!)
Tôi biết là ngay cả những người bạn đang “chịu đựng” tôi cũng không thể hiểu tại sao tôi làm chuyện nầy và không biết tôi muốn nói gì. Họ sinh ra và lớn lên trong những gia đình Công giáo tử tế. Suốt đời họ, họ chỉ thấy và biết tình thương, lòng nhân đạo và từ bi chung quanh họ. Họ yêu thích nhạc thánh, những nghi lễ huy hoàng, những không khí thân thiện thương mến trong các buổi sinh hoạt Công giáo như giúp đỡ người không nhà, gây quỹ cứu trợ từ thiện, v.v. Họ tìm thấy an lành trong việc cầu nguyện, trong những sự thanh tịnh gần như xuất thế khi thiền nghiệm về ý nghĩa tâm linh trong sự sống. Và nhiều thứ như vậy nữa. Họ có lẽ chỉ thấy tôi là một gã điên đang lải nhải về những điều mà tôi không biết và cũng chẳng cần muốn tìm biết.
Vấn đề là tôi nghĩ tôi đã tìm thấy những điều mà không phải ai cũng thấy hay muốn thấy.
Tôi tìm thấy rằng sau lưng những việc tốt lành trong mối quan hệ với Thiên Chúa giáo - như các thí dụ tôi vừa đưa ra ở trên - là nhiều lãnh vực đen tối về tôn giáo nầy. Những lãnh vực đen tối (nghiêm trọng) nầy thường được che đậy một cách khéo léo sau một bề mặt đầy thương yêu và thân thiện mà nhiều người mến chuộng chỉ tại vì nó đáp ứng và thỏa mản những nhu cầu nhân bản và tâm linh của họ.
Tôi chỉ muốn nói lên những lãnh vực đen tối nầy. Trước nhất là cho chính tôi, và kế đó là cho những người có thể cũng có cái nhìn tương tự nhưng chưa bao giờ có dịp phân tích chúng rõ ràng hay có can đảm để nói thẳng ra .
Tôi cũng muốn cho thấy rằng con người không cần phải nằm trong một tôn giáo lỗi thời và kinh khiếp nầy để có thể đáp ứng cho nhu cầu nhân bản và tâm linh của họ. Nếu một người cảm thấy sự thương yêu, nhân đạo, từ bi trong môi trường tôn giáo thì chẳng qua là vì những phẩm hạnh nầy đã hiện hữu sẵn trong chính họ. Chúng cũng đã có sẵn từ bên trong tất cả mỗi con người, mặc dù có thể với mức độ và cường độ khác nhau. Nguồn gốc của những phẩm hạnh nầy không liên hệ gì đến thánh điều và cũng không phải là tài sản của giáo lý. Nếu một người có khuynh hướng giúp đỡ người vô gia cư hay tổ chức từ thiện thì họ cũng vẫn sẽ làm những chuyện nầy nếu họ không phải là một tín đồ Thiên Chúa giáo, hay tín đồ của bất cứ tôn giáo nào khác.
Tương tự, các cảm giác bình yên xuất thế cũng có thể cảm nhận được bên ngoài môi trường tôn giáo. Sự sống trong vũ trụ nầy, tuy rằng vô cảm và vô nhân tính, rất bao la và tuyệt vời; thiền nghiệm về đời sống và vũ trụ cũng thường đem đến những cảm nhận huyền diệu tương đương hay vượt xa hẳn những cảm giác tạo ra bởi tôn giáo .
Tôi hiểu tại sao nhiều người cho tôi là "giận dữ". Đó là tại vì chẳng qua họ đang giận dữ về những điều tôi nói ra. Và họ giận dữ có lẽ là vì họ thấy rằng tôi đang làm rung rinh chiếc xe đẩy chở đầy táo của họ. Họ lo sợ rằng khi các trái táo nầy đổ xuống đất rồi thì họ sẽ không biết phải làm gì với chiếc xe đẩy trống không. (Đáng lẽ họ nên thấy rằng có thể đây là một dịp cho họ trút bỏ đi cái gánh nặng tâm linh mà thế hệ trước đã gán đặt lên họ). Bước đi trong cuộc sống với cảm giác không có một thần linh nào trợ giúp có thể là một ý tưởng đáng sợ hãi lúc ban đầu. Tuy vậy khi một người quen dần với bản thể của sự thật và tự tin thêm với chính mình rồi thì điều nầy có thể đem đến một sự bình an đầy hứng khởi.
Có một số người vô thần hiện đang đả phá Thiên Chúa giáo một cách hung hăng và kịch liệt. Tôi hiểu được tại sao có người thấy việc lấy lý trí, khả năng lý luận và bằng chứng khoa học ra để đả kích đức tin của Thiên Chúa giáo khá hấp dẫn, và dễ dàng. Chẳng qua là vì cái mục tiêu nầy phản lý trí, phản luận lý và vô đạo đức một cách quá lộ liễu. Nhưng tôi cũng thấy đây là một việc làm không có ích lợi gì và không thuyết phục được ai. Việc đầu tiên xảy ra là các tín đồ sẽ giàn dựng lên một bức tường phòng thủ chung quanh họ, và sau đó thì không cách gì còn có thể có những cuộc trao đổi tư tưởng thành thật và thoải mái được nữa.
Tôi chỉ muốn biết tại sao có những điều quá giản dị và dễ hiểu đối với tôi mà nhiều người khác không thể thấy được. Có thể nào vì cái nhìn của tôi sai sót điều gì chăng? Hay là tôi phân tích quá nhiều, quá kỹ? Càng tìm kiếm tôi càng gặp thêm nhiều điều đáng nghi ngại trong nhiều phương diện. Tôi có nhiều câu hỏi về đức tin và thánh điều của Thiên Chúa giáo mà cho đến nay chưa ai có thể trả lời được một cách thỏa đáng. Tôi ao ước phải chi có ai đó thông thạo đủ về Thiên Chúa giáo có thể cho tôi những câu trả lời trực tiếp và chân thật mà tôi đang tìm kiếm. Vì không tìm được những câu trả lời nầy nên tôi chỉ có thể dùng các nhận xét của riêng tôi để đi đến những cái nhìn hiện tại về tôn giáo nầy.
Tôi không muốn bị cho là "hung hản" khi bày tỏ cách nhìn của tôi. Điều nầy không dễ dàng. Lúc nào cũng có người muốn bịt miệng tôi lại và tiêu diệt tôi bằng bất cứ mọi giá. Điều nầy không vui sướng gì nhưng tôi dần dần cũng đã quen. Việc tôi lo nghĩ nhất là tôi biết khi tuyên bố ra những ý tưởng thật sự của tôi, tôi đang làm các người bạn có đạo của tôi cảm thấy bị xúc phạm và họ có thể cắt đứt tình bạn với tôi vì lý do đó.
Muốn cân bằng giữa phát biểu những gì tôi rất muốn phát biểu và gìn giữ những gì tôi quý giá là một điều vô cùng khó khăn. Có nhiều khi tôi nghĩ đến bỏ cuộc. Tôi không muốn bị coi là một người phá rối, dù là bởi những người không còn là bạn của tôi nữa.
Tôi tự hỏi không biết những người mang lý tưởng phục vụ sự thật sẽ làm gì?
Cập nhật: 6/2013