Gần đây có một trận bão trốt gió xoáy dữ dội tàn phá cả thành phố nọ và giết chết hàng trăm người.
Khi TV phỏng vấn một nạn nhân sống sót, ông ấy nói ông cảm thấy rất may mắn và cám ơn Thượng Đế đã bao dung, độ lượng và từ bi cứu mạng ông.
Tôi nghĩ cũng có những người khác đang than thở với Thượng Đế rằng nhà cửa họ đã tan hoang và người thân họ đã bị giết chết.
Một Thượng Đế toàn năng, hiểu biết và định đoạt mọi chuyện. Kể cả chuyện làm ra trận bão giết người ấy.
Trong đầu tôi như thường lệ có hàng loạt câu hỏi:
1/ Có thể là vì một số người đã phạm lỗi gì đó với Thượng Đế nên Ngài trừng phạt họ bằng cách tàn phá tài sản và giết chết người thân họ. Nhưng làm sao ai có thể gọi hành động đó là “từ bi” được?
2/ Nhưng có những đứa bé sơ sinh cũng bị chết; chúng có tội gì trừ “tội ban đầu” vì được sinh ra do bởi chính quyết định của Thượng Đế?
3/ Những người sống sót cám ơn Thượng Đế đã tha tội và tha mạng họ. Tại sao Ngài chỉ tha thứ cho một số người mà không tha thứ cho các người khác? Có thể vì Ngài có lý do gì đó (“con người chỉ có thể đoán thôi chớ không thể hiểu được”), nhưng hành động đó làm sao có thể gọi là “bao dung, độ lượng”?
4/ Nếu Thượng Đế trừng phạt một số người vì tội gì đó (mà họ cũng không biết) thì tại sao họ lại đi than thở với Ngài? Nếu công an thành phố bắt giam một người bán thuốc lá lậu thì họ có than thở với đồng chí công an không?
5/ Nếu những người nầy không biết họ đã làm gì mà bị trừng phạt như vậy thì làm sao họ có thể hoán cải được? Và trừng phạt mà không mở đường cho cơ hội để hoán cải thì có phải là vô ích không? Và trừng phạt lối đó thì làm sao có thể gọi là phát xuất từ lòng thương yêu được?
6/ Trong lúc đang bão, chắc chắn hầu như ai cũng cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi. Thượng Đế có nghe những lời cầu nguyện nầy không? Tại sao lời cầu nguyện có vẻ chỉ hiệu nghiệm cho một số người mà thôi?